Tôi nhớ rõ như in cái bữa đó, gần cuối năm ngoái. Tôi mới tậu được con Redmi Note 7 cũ, hàng xài lướt thôi, cho thằng cu lớn dùng để học online. Mấy cái điện thoại mới bây giờ mắc quá, nên tôi nghĩ con RN7 này ổn, pin trâu bò, màn hình lớn, giá lại mềm. Ai ngờ, cái sự thiếu sót nhỏ nhoi lại làm tôi phải ôm hận, mà phải nói là cái hận này nó dai dẳng lắm.
Mấy bữa đầu xài thì không sao. Cho đến cái hôm tôi đi công tác đột xuất ở Sài Gòn. Tôi đang đứng xếp hàng chờ mua cà phê ở cái máy tự động ngay ga tàu điện ngầm. Tôi lúi húi móc ví ra, rồi lại nghĩ, thôi tiện thể thử thanh toán bằng điện thoại luôn. Tôi đã quen dùng Samsung đời trước có NFC, chỉ cần chạm nhẹ là xong, cực kỳ nhanh gọn. Tôi tự tin cầm con RN7 lên, mở app ngân hàng ra, đặt sát vào cái máy nhận diện. Máy im re. Tôi thử lại. Vẫn không phản ứng gì.

Cái cô bé đứng sau lưng tôi bắt đầu nhíu mày, chắc là nó thấy tôi làm trò hề gì đó. Tôi cực kỳ bối rối, mặt nóng ran. Tôi nghĩ chắc do tôi đặt sai vị trí. Tôi xoay điện thoại đủ kiểu, cà vào màn hình máy thanh toán như điên. Cuối cùng, phải lôi tiền mặt ra mua, vừa chậm vừa quê. Về đến khách sạn, tôi mới bắt đầu nghi ngờ. Cả buổi tối đó, tôi quăng công việc qua một bên, ngồi lùng sục Google bằng hết sức bình sinh:
redmi note 7 có nfc không?
Kết quả hiện ra nhan nhản, nhưng hầu hết là những câu trả lời làm tôi méo mặt. Hóa ra, cái bản bán ở Việt Nam, cái bản tôi đang cầm trên tay đây, hoàn toàn KHÔNG có chip NFC. Mấy cái bài báo cũ kỹ nói rằng chỉ có bản Trung Quốc (China-only) mới có cái tính năng này. Tôi chửi thầm trong bụng: Mấy ông Xiaomi làm ăn kỳ cục thật, cái tính năng quan trọng như thế mà lại cắt xén đi trên mấy cái bản bán đại trà.
Từ lúc đó, tôi xác định luôn, không thể trông chờ vào việc “cà” điện thoại nữa. Vấn đề là, tôi đã quen với sự tiện lợi của NFC, nhất là trong việc chuyển dữ liệu nhanh hay thanh toán nhỏ lẻ. Tôi phải tìm cách thay thế cái chức năng bị cắt mất này. Tôi dành cả tuần sau đó để thử nghiệm, ghi chép lại mấy phương án tạm bợ mà tôi tìm thấy được, coi xem cái nào thực dụng nhất để chia sẻ lại cho mấy ông bà nào cũng lỡ mua cái máy này.
Thực hành 1: Giải quyết Thanh toán – Thay thế Ví điện tử và Mã QR
Đây là cái dễ nhất và quan trọng nhất. Nếu không có NFC để dùng mấy cái tính năng chạm trả tiền, thì quay về cái cơ bản nhất mà Việt Nam mình đang dùng như cơm bữa: Mã QR. Tôi cài đặt đủ thứ ví điện tử phổ biến nhất ở Việt Nam: Momo, ZaloPay, ViettelPay. Mấy cái ví này bây giờ hầu như chỗ nào cũng chấp nhận, từ quán phở vỉa hè đến trung tâm thương mại lớn.
- Cách làm: Thay vì chạm, tôi phải mở app lên, chọn “Thanh toán”, rồi đưa màn hình chứa mã QR cho nhân viên quét.
- Ghi nhận: Tuy chậm hơn NFC một chút (khoảng 3-5 giây cho thao tác mở khóa, mở app), nhưng hiệu quả gần như 100%. Tôi thử dùng Momo để thanh toán tiền điện, nước, và cả mua đồ lặt vặt ở siêu thị nhỏ. Không cần đụng chạm gì cả, chỉ cần quét. Coi như giải quyết được 80% nhu cầu thanh toán của tôi. Quan trọng là không bị quê như cái bữa đứng ở ga tàu nữa.
Thực hành 2: Giải quyết Truyền dữ liệu tốc độ cao – Sử dụng Wi-Fi Direct và Ứng dụng độc lập
NFC cũng hay dùng để khởi động nhanh kết nối Bluetooth hoặc Wi-Fi Direct khi muốn gửi ảnh hoặc tài liệu lớn giữa hai điện thoại mà không cần phải bấm mấy cái nút phức tạp. RN7 không có NFC để ‘chạm’ và bắt đầu kết nối, vậy thì làm thủ công thôi, nhưng phải là cái thủ công nhanh.
- Cách làm: Tôi buộc phải dùng các ứng dụng bên thứ ba mà nó chuyên dùng để chia sẻ file. Thay vì dùng tính năng chia sẻ của hệ thống chậm chạp, tôi cài đặt ShareMe (của chính Xiaomi) hoặc Files by Google. Mấy cái app này nó sẽ tự động tạo ra một mạng Wi-Fi cục bộ (gọi là Wi-Fi Direct) giữa hai máy, sau đó nó đẩy dữ liệu đi.
- Ghi nhận: Phải mất công kết nối thủ công ban đầu, nhưng một khi đã kết nối, tốc độ truyền tải nhanh gấp cả chục lần NFC (NFC chỉ truyền tốc độ rất chậm, chủ yếu dùng để ‘mở khóa’ kết nối). Tôi gửi mấy cái video dung lượng lớn cho vợ, chỉ mất vài giây. Dù hơi rườm rà lúc đầu, nhưng về tốc độ truyền tải file nặng thì cách này ăn đứt cái NFC cùi bắp.
Thực hành 3: Giải quyết Vấn đề Thẻ ra vào (Access Control) – Dùng Thiết bị đeo thông minh thay thế
Đây là phần khó nhằn nhất, vì nó liên quan đến phần cứng. Công ty tôi hoặc mấy cái chung cư hiện đại bây giờ thường có hệ thống chấm công và mở cửa bằng thẻ từ/NFC. Điện thoại không dùng được thì phải chịu chết à? Tôi đã nghĩ đến việc mua cái NFC tag dán sau lưng điện thoại nhưng nó chỉ là tag thụ động, không mô phỏng thẻ nhân viên được.
Giải pháp tôi chọn là chi thêm một khoản tiền nhỏ, mua một cái vòng đeo tay thông minh (smart band) có tích hợp NFC. Cụ thể là tôi mua cái Mi Band đời mới hơn mà có sẵn NFC. Mặc dù Redmi Note 7 không có NFC, nhưng nó vẫn kết nối được với cái vòng tay qua Bluetooth để đồng bộ dữ liệu.

- Cách làm: Tôi dùng vòng tay này để cài đặt mô phỏng thẻ công ty (nếu công ty cho phép). Quan trọng là cái vòng tay nó hoạt động độc lập, tự nó phát ra tín hiệu NFC, không cần phụ thuộc vào chip NFC của điện thoại nữa.
- Ghi nhận: Mỗi lần vào cửa, tôi chỉ cần đưa cổ tay lên thay vì đưa điện thoại. Điện thoại nằm yên trong túi. Đây là giải pháp đắt tiền nhất (vì phải mua thêm thiết bị), nhưng lại là giải pháp duy nhất cho nhu cầu mở cửa hay đi tàu điện mà vẫn giữ nguyên thói quen “chạm” nhẹ. Nó giải quyết triệt để cái vấn đề mà RN7 thiếu.
Qua mấy tuần mày mò, tôi nhận ra rằng, dù Redmi Note 7 không có NFC, nhưng thời buổi công nghệ bây giờ, hầu hết các chức năng của nó đều có thể được thay thế bằng những công cụ khác, đôi khi còn hiệu quả hơn nữa. Cái cảm giác bực bội vì bị cắt giảm tính năng ban đầu đã biến mất. Bây giờ, tôi thấy cái con RN7 này vẫn là một lựa chọn quá ổn trong tầm giá, chỉ cần biết cách “lách luật” một chút là được. Hy vọng mấy cái kinh nghiệm xương máu này giúp được mấy ông bà đang chật vật với con máy này.
