Lý do tôi bắt đầu “đào” thông tin về trường cấp 3 của Lê Xuân Mạnh
Nói thật, mọi chuyện bắt đầu từ một cuộc tranh cãi trên bàn nhậu. Mấy ông bạn tôi xem bóng đá, rồi cứ cãi nhau ầm ĩ về lý lịch của Mạnh. Một ông thì khăng khăng Mạnh phải học trường chuyên top đầu để có đầu óc chiến thuật, ông kia lại bảo Mạnh xuất thân từ lò đào tạo nghèo, học hành ít. Tôi nghe thấy bực mình, vì cái thông tin cơ bản này mà loạn hết cả lên. Tôi quyết định: phải tự tay tìm ra sự thật, xem Mạnh đã học cấp 3 ở đâu, môi trường nó như thế nào.
Tôi là dân chuyên “đào bới” thông tin. Đối với tôi, những thông tin mơ hồ, thiếu chính xác trên mạng xã hội nó như một cái gai trong mắt. Tôi thề rằng, nếu thông tin này không chính xác, thì tất cả những bài báo viết về Mạnh cũng có thể sai bét. Tôi phải bóc tách từng lớp để tìm ra cái cốt lõi, giống như cái cách tôi từng phải vạch mặt mấy tay lừa đảo dự án hồi xưa.

Tiến trình săn lùng và những bế tắc ban đầu
Đầu tiên, tôi nhảy bổ vào Google. Gõ đủ các kiểu từ khóa: “Lê Xuân Mạnh học trường cấp 3 nào”, “Lê Xuân Mạnh quê Thanh Hóa học ở đâu”, thậm chí là “bạn cùng lớp Lê Xuân Mạnh”. Kết quả? Toàn là những bài báo chép lại của nhau, ghi chung chung là “học tại lò đào tạo”, hoặc tệ hơn là thông tin bị nhầm lẫn sang tên trường của đồng đội khác.
Tôi nhận ra ngay, những thông tin đại trà này vô dụng. Giống như hồi tôi bị công ty cũ tống cổ ra đường mà không có lý do, tôi nhận ra mình không thể dựa vào những kênh chính thống được. Tôi phải đi vào “hậu trường”.
Tôi chuyển mục tiêu sang các diễn đàn và hội nhóm Facebook kín. Cụ thể là: hội CĐV Thanh Hóa cũ và nhóm cựu học viên lò đào tạo. Tôi phải mất hai ngày chỉ để xin gia nhập. Để không bị coi là spam, tôi phải thay đổi cách tiếp cận. Tôi không hỏi về trường nữa, mà tôi hỏi về “thời gian sinh hoạt chung của lứa cầu thủ 99-00”. Tôi rải thính khắp nơi, chờ đợi ai đó cắn câu.
“Đào” được manh mối và quá trình xác minh
Sau khi đăng bài ở một nhóm cựu học viên, tôi nhận được tin nhắn riêng từ một anh. Anh này bảo là huấn luyện viên tuyến trẻ cũ. Anh ta ban đầu rất cảnh giác, không chịu nói gì cả. Tôi phải mất cả buổi tối để tâm sự, nói về đam mê bóng đá, nói về sự ngưỡng mộ đối với Mạnh, nói chung là dùng đủ mọi chiêu trò tình cảm.

Cuối cùng, anh ấy chịu nhả thông tin. Anh ấy nói Mạnh không học ở trường công lập bình thường, mà học tại một cơ sở chuyên biệt. Anh ta chỉ đưa tôi một cái tên: Trường THPT Thể dục Thể thao Thanh Hóa. Cái tên này nó nghe đơn giản lắm, nhưng nó giải quyết hết mớ hỗn độn thông tin trên mạng.
Tôi không tin ngay. Tôi phải kiểm chứng chéo. Tôi lục tìm các văn bản hành chính cũ của tỉnh Thanh Hóa, các quyết định thành lập trường. Tôi phải tìm đến những bài phỏng vấn cũ rích mà phóng viên đã từng đề cập đến chương trình học của các cầu thủ trẻ. Phải đến khi ba nguồn độc lập, một người trong nghề, một văn bản nhà nước, và một bài báo bị lãng quên, cùng chỉ ra một cái tên, tôi mới dám đóng dấu xác nhận.
Cái công sức tôi bỏ ra để tìm cái thông tin nhỏ nhoi này, nó dạy tôi bài học về sự kiên trì. Giống như hồi tôi bị công ty cũ ngừng lương vô cớ, tôi phải tự đi tìm hiểu luật lao động, phải gọi điện van xin hết người này đến người khác để đòi lại cái công bằng nhỏ bé của mình. Cái cảm giác bị phớt lờ, bị chối bỏ, nó kinh khủng lắm. Nhưng chính những lúc đó, mình mới thấy mình cứng cỏi lên gấp bội.
Chi tiết về môi trường học tập cấp 3 của Mạnh
Trường THPT Thể dục Thể thao, nghe tên đã thấy khác biệt. Đây là những chi tiết tôi tổng hợp được từ nhân chứng và các tài liệu:

- Chương trình học văn hóa: Bị rút gọn khủng khiếp. Mục tiêu không phải là thi đại học mà là tốt nghiệp trung học. Các môn học được tinh giản tối đa, chỉ giữ lại những cái cơ bản nhất để đảm bảo đủ điều kiện thi cử.
- Lịch trình: Họ gần như không có tuổi học trò bình thường. Sáng tập, chiều học văn hóa, tối lại tập chiến thuật. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh quả bóng. Mệt mỏi đến mức nhiều đứa trẻ phải bỏ cuộc giữa chừng.
- Kỷ luật: Cực kỳ nghiêm ngặt. Phải sống tập trung trong ký túc xá. Nếu dính chấn thương hoặc vi phạm kỷ luật, có thể bị đẩy về trường cũ ngay lập tức.
- Giáo viên: Những thầy cô ở đó phải siêu nhân. Vừa phải dạy văn hóa, vừa phải làm công tác tâm lý cho những đứa trẻ luôn phải chịu áp lực thi đấu và xa nhà.
Tóm lại, con đường đến thành công của Mạnh không hề trải hoa hồng. Thông tin về cái trường cấp 3 này không chỉ là một chi tiết trong tiểu sử, mà nó là cái bằng chứng rõ ràng nhất cho sự khổ luyện của cậu ấy. Tôi đã ghi chép cẩn thận lại tất cả quá trình này vào sổ tay thực hành của mình. Đừng bao giờ tin vào tin tức sẵn có, phải tự mình kiểm chứng. Đó là bài học quý giá nhất.
